Những người hiểu được giá trị của việc cho đi thường có những trải nghiệm cuộc sống tuyệt vời hơn, vì họ được yêu thương và tôn trọng bởi những người xung quanh. Việc giúp đỡ người khác cũng là cách để đóng góp một phần nhỏ bé của chúng ta vào một thế giới tốt đẹp hơn.
Vô tình nhặt được câu nói của ngài Bill Gates, mà không biết là phải của Bill Gates không nữa, bởi mình cũng không thể xác thực điều này.
Nhưng mình thấy câu nói này hay nên mình muốn chia sẻ với các bạn để chúng ta có thể cùng nhau Look Inside Myself.
Người biết cho đi là người giàu nhất thế giới, chứ không phải là người nhận. Có lẽ câu nói này một phần nào đó đúng, nhưng chắc chắn cái phần đúng sẽ có tỉ lệ cao hơn phần sai. Mình tự chấm điểm là 90-10.
Chúng ta hãy nhìn vào cuộc đời hiện tại của Bill Gates mà xem, ông đã đem rất nhiều tài sản của mình để đóng góp vào quỹ từ thiện mang tên của ông và vợ ông, quỹ từ thiện này đã phân bổ đến 5 tỷ đô la mỗi năm cho các hoạt động từ thiện.
Tại sao ông lại làm như vậy, chắc có lẽ ông là người hiểu rất rõ về tinh thần cho đi và cống hiến. Chưa nói đến toàn bộ tài sản mà ông đang sở hữu, chỉ cần nói đến 5 tỷ đô la mà ông dành ra cho từ thiện mỗi năm thôi, thay vì số tiền này ông để dành cho các nhu cầu cá nhân thì sao nhỉ?
Chắc là ông tiêu xài đến mức bị căng thẳng, mệt mỏi luôn cũng không tiêu xài hết quá.
Nghe thì hơi lạ bạn nhỉ, nhưng mà món gì ăn hoài thì cũng bị ngán, mà ở đây còn ăn với số lượng lớn nữa chứ, thì sự ngán thì sẽ càng đến sớm hơn.


Thì mình nghĩ tâm trạng tiêu xài cũng giống như vậy, cho dù có núi vàng, núi bạc đi chăng nữa, thì tiêu dùng cho cá nhân quá mức cũng sẽ gây ra tình trạng lãng phí, quá tải.
Chưa kể nếu biết về quy luật gieo hạt thì chúng ta đều hiểu những đồng tiền cho đi không bao giờ bị mất cả, mà nó sẽ chuyển từ dạng này sang dạng khác mà thôi.
Và đó là nhìn từ bên ngoài, còn nhìn từ bên trong mà xem. Giữa cho và nhận thì ai sẽ có niềm vui nhiều hơn, bạn sẽ nói là người nhận, nhưng nếu cứ nhận hoài thì bạn có cảm thấy vui không.
Cho dù là một người có thiếu thốn đến mức độ nào, thì chắc hẳn họ cũng muốn một lần trở thành người trao tặng, bởi khi trao tặng thì dopamine hạnh phúc sẽ được sản sinh ra nhiều hơn.
Vậy có cần phải nhiều như Bill hoặc ít nhất là 1/1.000 của Bill thì ta mới trao tặng không. Câu trả lời chắc chắn là không rồi. Bởi người cho đi là người giàu nhất chứ không phải người giàu nhất mới cho đi được.
Cảm giác cho đi luôn mang đến cho chúng ta một cảm giác trù phú và sung túc. Khi chính ta dám can đảm cho đi ngây cả khi mình không có nhiều, thì, sự cho đi đó sẽ mang lại cho ta một cảm giác ngẩn cao đầu, đó là một cảm giác của tình thương và sự sung túc.
Chính thế mà dân giang cũng có câu, giàu có sung túc là cảm giác, khoảnh khắc bạn có cảm giác sung túc là khoảnh khắc bạn thấy mình thật sự giàu có.
Người dám cho đi, người dám chia sẻ thì sẽ luôn thấy mình đủ đầy thay vì cảm giác khan hiếm và túng thiếu.
Thế nên nếu bạn chưa dám cho đi, thì hãy một lần can đảm cho đi, nếu bạn chưa dám yêu thương thì hãy can đảm một lần yêu thương, nếu bạn chưa dám trợ giúp thì hãy can đảm một lần dang rộng đôi tay để trợ giúp thì bạn sẽ thấy mình giàu có ngây lập tức.
Bởi giàu có, sung túc là một cảm giác hơn là sỡ hữu, đúng vậy, sỡ hữu sẽ mang đến cho bạn cảm giác giàu có, nhưng không phải luôn luôn, khi bạn đã trải nghiệm cảm giác đó rồi, thì sỡ hữu không còn quan trọng nữa.
Cảm giác là hạt giống, là nhận, còn sỡ hữu là thành quả, là trái ngọt. Cảm giác giàu có sẽ mang đến sỡ hữu giàu có. Sự giàu có từ trong ra ngoài.
Gửi đến thật nhiều tình thương, sự biết ơn và cảm giác giàu đến cho những bạn đã vô tình hay hữu ý tìm đến bài chia sẻ này. Mong là bạn sẽ nắm bắt được bí mật giàu có và sung túc này.
Nếu bạn thích bài viết này, hãy theo dõi blog của tôi để thường xuyên cập nhật những bài viết hay nhất, mới nhất nhé. Cảm ơn rất nhiều. 🙂
Leave a Reply