Trong thời đại đầy rẫy những trách nhiệm và đòi hỏi nhiều yêu cầu trong công việc như ngày nay, làm sao để có thể sống vô lo, làm sao có thể sống an vui được, liệu nên buông bỏ đi trách nhiệm hay vẫn có thể gồng gánh nó và sống cuộc đời an vui vô lo.
Vô lo và lo lắng, quyền lựa chọn ở chính ta
Ăn, uống, ngủ nghỉ, đi đâu và làm gì, tất cả đều là quyền quyết định của chính ta. Ta có quyền đối với các hoạt động đó trong ngày. Không ai có thể tước đi cái quyền quyết định này của ta kể cả sếp, cha mẹ hay thậm chí bất kỳ một thế lực siêu nhiên nào đó cũng không thể chặn được cái quyền này của ta.
Chỉ có điều là chính ta có muốn hay không mà thôi, chính ta có cho phép điều này xảy ra hay không mà thôi. Vậy có nghĩa là chính ta có quyền lựa chọn cách mà chính ta muốn sống. Mỗi quyết định đều nằm ở trong ta. Vậy còn vô lo mà vui sống thì sao, tại sao ta lại không quyết định và lựa chọn cho ta quyền để được vô lo và vui sống.
Đúng, mình biết bạn sẽ nghĩ là phải làm sao mà vô lo để vui sống được, khi xung quanh mình có bao nhiêu là trách nhiệm đang đè nặng trên cái đôi vai này, có biết bao nhiêu thứ để chu toàn và chăm sóc, không những thế lo lắng còn bao phủ là cả môi trường sống và tấm thân nhỏ bé này.
Biết bao nhiêu nỗi lo, nào là lo lắng cho sức khỏe của cơ thể.
Lo lắng cho ô nhiễm môi trường ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, ảnh hưởng đến nguồn nước và nguồn thức ăn mỗi ngày mà ta tiếp thu vào.
Lo lắng cho công ăn việc làm, lo lắng cho việc học tập của con em chúng ta.
Lo lắng luôn cho cả những tin tức dồn dập trên báo chí.
Lo lắng về cái hợp đồng mình vừa mới ký xong.
Và lo lắng cho cái deadline phải hoàn thành trong tuần này…
Biết bao nhiêu thứ để mình “có điều kiện” phải lo lắng, để rồi ta tự cho phép mình được lo lắng bởi vì đây là những lý do quá hợp lý để lo lắng.
Tôi lo lắng thì cũng phải thôi, hãy lo lắng đi, nếu không lo lắng thì những chuyện này làm sao mà hoàn thành được, làm sao mà mình có năng lượng để mình chăm sóc hết mọi thứ thật chu đáo, làm sao mà mình có động lực để gánh vác hết được, chỉ có lo lắng là nguồn trợ lực trong chính mình.
Đây là những tiếng nói nhỏ thì thầm bên trong thế giới nội tâm của ta, những niềm tin mà ta đã có dẫn dắt lối suy nghĩ và hành động của ta trong đời sống này.
Để rồi chính ta cũng đang lấy cái lo lắng đó làm năng lượng sống cho chính ta. Cũng giống như stress, một số người biết stress sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, nhưng vẫn nghiện nó bởi stress mang lại sự kích thích tinh thần để hoàn thành công việc nhanh chóng và tốt hơn.
Thế đấy, để rồi stress càng thêm stress, cũng tương tự, lo lắng càng thêm lo lắng, rồi ta lại tiếp tục bị mắc kẹt vào trong vòng tròn luẩn quẩn đó mà không thoát ra được. Rồi ta nói không lo lắng thì sao mà được
Vậy tại sao ta không chọn vừa vui vẻ vừa tròn vai trách nhiệm của ta, cũng giống như stress sao ta không chọn vừa bình an và vừa hiệu suất nhỉ.


Ờ, có thể rào cản ở đây là niềm tin, bởi chính ta không tin rằng điều này có thể xảy ra, sống an vui và vừa làm tròn được trách nhiệm của mình.
Chính ta chưa tin rằng, vô lo mới là nguồn lực thật sự mang đến cho ta sự cân bằng cuộc sống, vô lo mới là con đường chân ái để mang đến cho ta một cuộc sống an vui. Vậy chính ta nên bắt đầu từ đâu?
Hãy bắt đầu bằng cách lựa chọn, hãy bắt đầu bằng cách quyết định, hãy bắt đầu bằng cách lấy lại quyền quyết định chịu trách nhiệm 100% cho chính cuộc sống của mình.
Đúng vậy, quyết định một cách mạnh mẽ rằng: Tôi chịu trách nhiệm 100% cho chính cuộc sống của cô.
Ở đây là nơi ta có thể bắt đầu hành trình Look Inward Myself, tìm lại sức mạnh bình an và an vui từ nơi chính tâm hồn tuyệt vời bên trong ta. Hãy bắt đầu rồi con đường sẽ mở, hãy sẵn sàng rồi người thầy sẽ xuất hiện.
Có niềm tin vào bản thân rằng mình có thể chịu trách nhiệm 100% cho chính mình, mình có trách nhiệm để sống cuộc đời vô lo và an vui.
Mình có quyền lựa chọn cho quyết định này, khi bạn đã tin tưởng thì bạn sẽ bắt đầu tìm con đường khám phá. Ví dụ rằng: Bạn có thể đi bộ 2000 bước mỗi ngày, mỗi ngày dù bận rộn đến đâu, bạn đều có thể thu xếp được thời gian để đi bộ trong ngày.
Tin tưởng về điều này, vô thức sẽ chủ động giúp bạn tìm ra phương pháp để chuyển hóa ước muốn này từ trong tâm trí thành hiện thật.
Hãy thử hỏi, nếu cả niềm tin bạn cũng không có thì việc đi bộ 2000 bước mỗi ngày có thể xảy ra không. Hỏi mình nghĩa là bạn đã có câu trả lời rồi đúng không.
Hãy có niềm tin vào bản thân và nuôi dưỡng niềm tin này thật tốt, bởi để làm mạnh niềm tin, bạn phải chuyển hóa nó vào hành động thực tế, mà đã hành động thì sẽ có lúc thành công, lúc thì thất bại.
Thành công thì chúng ta sẽ vui, nhưng khi thất bại thì ta sẽ buồn, nản lòng và trở nên lo lắng về thành công, ta đang chinh phục lo lắng nhưng ta lại trở nên lo lắng thì thật là mắc cười nhỉ… Ahihi… Nhưng đây cũng là chuyện bình thường thôi.
Do đó, hãy chuyển hóa thất bại thành những việc còn dở dang để ta hoàn thành nó và chính thế nên thất bại sẽ không phải là thất bại nữa, thất bại cũng không còn là lực cản nữa mà thất bại đã trở thành nguồn lực nuôi dưỡng thêm cho niềm tin phải và thất bại trở thành cây trái cho thành công.
Không có thất bại sẽ không có thành công. Do vậy phải hãy can đảm dấn thân và lựa chọn sống vô lo và an vui. Bởi đó là quyền lựa chọn của chính ta mà. Đây cũng nên là khoảnh khắc…
Quẳng gánh lo đi và vui sống
Làm được không bạn phải hãy tưởng tượng thế này, bạn hóa thân thành một con lừa, và phía sau bạn là một chiếc xe chất đầy hàng hóa, những kiện hàng này vượt xa khỏi khả năng mang vào của bạn, và bạn được toàn quyền đối với xe hàng đó bạn sẽ làm gì?
Tiếp tục mang vác kiện hàng đến hụt hơi và một cách vất vả để tiến về đích, hay bạn sẽ bỏ lại một số kiện hàng không cần thiết để giảm tải cho chính mình.
Bạn sẽ chọn gì, lựa chọn một hay hai, mình sẽ cho bạn 5 giây để suy nghĩ về lựa chọn của mình 5… 4… 3… 2… 1…
OK, đâu là lựa chọn tốt nhất để sống một cuộc đời vô lo đây. Bất ngờ là không có lựa chọn tốt nhất chỉ có lựa chọn phù hợp mà thôi. Có lẽ ở đây bạn sẽ thắc mắc và mình sẽ giải thích thêm 1 chút xíu thế nào mới thực sự là quẳng gánh lo đi và vui sống.
Đầu tiên, bạn hãy Look Inward Myself để nhìn xem điều bạn cần là gì?
Thì bạn sẽ biết là bạn cần giảm tải vì nó quá nặng hay bạn cần nâng cấp chính mình.
Nếu bạn cần giảm tải, vì nó vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân rồi, mình đã cố gắng rồi nhưng vẫn không thể tải nổi đóng hàng hóa này, và mình buộc phải buông bớt thôi.
Dù rất tiếc, nhưng mình buộc phải buông những thứ không cần thiết trong cuộc sống này nữa, và khi buông thì mình sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn và lúc này mình chắc chắn vui sống và vô lo, bởi những gánh nặng đã được mình buông bỏ bớt rồi. Điều này thật tuyệt vời làm sao.
Nhưng chẳng lẽ, chỉ có buông bớt thì mới có thể sống an vui và vô lo được sao, bây giờ tôi muốn vừa mang nhiều gánh nặng vừa vô lo, an vui được không.
Chính xác là được luôn. Đây chính là chiều kích ngược lại. Đây là trường hợp, bạn muốn nâng cấp năng lực cuộc sống của mình, đây là trường hợp bạn đủ sức mạnh để lựa chọn cả hai, mang trên mình rất nhiều kệ hàng của trách nhiệm và quyết tâm sống một cuộc đời vô lo phải an vui.


Bạn sẽ không cần buông bỏ bớt kệ hàng mà bạn gia tăng sức mạnh nội lực để có thể gồng gánh tất cả những trách nhiệm đến với cuộc đời của bạn, bởi chính trong tâm thế vượt sướng nâng cao nội lực bản thân nên bạn hoàn toàn vui vẻ để đón nhận tất cả,
Lúc này bạn vừa gia tăng hết mức năng lực để mang vác kiện hàng, bạn vừa có thể sống vô lo, an vui.
Có một câu chuyện thế này phải, học trò đến gặp người thầy minh sư của mình để hỏi về việc lựa chọn nào mà người trò nên quyết định, vị minh sư này không nói gì và chỉ mỉm cười rồi dẫn học trò của mình đến 2 cái cây trong rừng.
Vị minh sư hỏi học trò muốn chặt cái nào trong 2 cây này, một cây là cây thông, một cây là cây sưa.
Học trò nói rằng mình muốn chặt cây thông bởi vì cây thông nhìn có vẻ xấu xí hơn cây sưa, và sự xuất hiện của cây thông ở đây làm mất đi vẻ mỹ quan của khu rừng.
Thế thì thầy hỏi muốn làm bàn ghế thì chặt cây nào, học trò nói chặt cây sưa, nhưng để lại cây thông thì khu rừng này sẽ không đẹp, học trò lại bảo sẽ chặt cây thông.
Đến đây thì minh sư mỉm cười và giải thích: “Đời sống của chúng ta cũng như quyết định chặt cây nào vậy. Đầu tiên, chúng ta hãy biết mục đích chặt tay của mình là gì, nếu muốn làm bàn ghế, thì chúng ta sẽ chặt cây sưa và nếu muốn khu rừng này đẹp thì chúng ta sẽ chặt cây thông. Chỉ cần ta muốn thì quyết định của ta sẽ theo mục đích mà ta đề ra.”
(Đây không phải là nội dung góp của câu chuyện, mình đã cải biến một chút để phù hợp với bài chia sẻ này, nội dung gốc của câu chuyện mời bạn đọc bài viết ở đây. Tuy vậy thông điệp của câu chuyện là giống nhau, nếu bạn muốn đọc chi tiết của câu chuyện hãy click vào link trên nhé).
Như vậy, chuyện quẳng gánh lo đi và vui sống của chính ta cũng vậy, mục đích chính ta muốn là gì:
- Chính ta đã quá tải rồi và chính ta cần buông bớt cho nhẹ để phù hợp với năng lực của mình thì chính ta sẽ chọn cách buông bớt và sống vô lo, an vui.
- Chính ta vẫn chưa biết giới hạn của mình ở đâu và mong muốn được nâng cấp bản thân để vượt qua giới hạn ,thì chính ta tiếp tục chọn hướng đi cũ, tiếp tục tiến tới với rất nhiều hàng hóa trên xe và vẫn sống vô lo,an vui, chính ta đã quăng đi mối lo sợ rằng chính ta vẫn chưa chạm đến giới hạn cao nhất của bản thân.
Ta đã thấy, bất cứ quyết định nào trong hai quyết định trên hoặc có thể có thêm nhiều biến số khác đều có thể giúp ta quẳng gánh lo đi và vui sống một cách vô lo.
Tóm lại là…
Hiệu quả là thước đo của chân lý.
Kết quả không nằm ở đâu xa, kết quả nằm chính ở là điều ta muốn, kết quả nằm ở chính tính hiệu quả trong cuộc sống của ta.
Bởi ta có quyền quyết định và lựa chọn cho chính cuộc sống của mình. Mọi quyết định đều nằm trong tay ta, đều nằm trong chính nội tâm của ta. Điều quan trọng là ta hãy cho nó được phép xảy ra, hãy dấn thân và an vui với quyết định của chính mình bạn nhé!
Thành đã nhìn thấy bạn an vui và dấn thân với quyết định của bạn rồi đây. Luôn được nhìn thấy cuộc sống an vui đến với cuộc đời bạn.
I SEE YOU !
Nếu bạn thích bài viết này, hãy theo dõi blog của mình để thường xuyên cập nhật những bài viết hay nhất, mới nhất nhé. Cảm ơn rất nhiều. 🙂
Leave a Reply